Giấc mơ kì lạ đó tôi ghi lại trong quyển nhật kí màu đen, chính cái bìa đen tuyền của nó làm tôi an tâm giống như nó là thứ phép màu bảo vệ những điều thầm kín. Ah phải, giấc mơ đấy tôi cũng đã kể cho Q nghe, cô ấy rất thú vị và buông nhẹ một câu: “Thật quái gở!”. Hừ! Từ lúc biết phòng trọ của tôi, Q trở thành kẻ “quấy rối” bất đắc dĩ. Tôi không thể không kết tội nó vì khi tôi đang say giấc thì nó lại gõ cửa phòng tôi. Bạn nghĩ phòng tôi ở đâu chứ? Tầng 13 đấy. Mà những lúc nó ghé thăm lại toàn vào giờ KTX tôi đóng cổng, Q dĩ nhiên không thể đi bằng cổng chính rồi. Cần phải nói thêm để các bạn hiểu về chúng tôi hơn, KTX chúng tôi được sắp xếp mỗi người một phòng, mặc dù rất hẹp nhưng nhờ các ứng dụng công nghệ thông minh nên hầu như chúng tôi thích nghi được với nó. Ví dụ như buồng tắm đứng hình trụ, bàn, ghế, giường, tủ, máy đa năng, tivi đều siêu mỏng có thể bám vào tường và có khả năng kéo xếp… Vì là phòng nữ nên thường thì việc trang trí phòng ốc trở thành sở thích của chúng tôi. Ấn tượng đầu tiên của bạn khi bước vào phòng của hầu hết các nữ sinh là cánh cửa được trang trí theo cách riêng mỗi người, chỉ cần nhìn qua cánh cửa có thể đoán được tính cánh chủ nhân bên trong nó. Ngoài ra một vật không bao giờ thiếu và bị quên lãng là chiếc gương to đùng và hàng đống phụ kiện làm đẹp treo lẵng nhẵng nhưng chúng dễ thương rất con gái đấy chứ. Dù sao trường chúng tôi vẫn là một trường “nghèo”, đối với những trường tư thì diện thích khuôn viên trường rất rộng, nơi ở của các nữ sinh thì khỏi nói, như những nàng công chúa trong lâu đài. Rất rộng- có nghĩa là nhìn vào bản đồ của ngôi trường ấy vẫn đi lạc như thường. Nó như là một xã hội chất lượng thu nhỏ, nơi mà mọi người luôn thèm khát được đi dạo trong những khu rừng nguyên sinh và nhất là những bộ trang phục như ViTaDa, LaPoXa hay IMT … Đúng vậy, đó là những nhãn hiệu thời trang mà cả thế giới ngưỡng mộ bởi tính năng thông minh không gây hại đến môi trường. Vì sao mọi người ở đây lại yêu môi trường mãnh liệt đến như vậy, bởi đúng với câu mà ta thường tâm niệm, cái gì khi sắp mất đi ta mới biết quý trọng, chúng tôi đang đứng trước cái ngưỡng của sự mất mát ấy. Công nghệ hiện đại bù đắp phần nào những mất mát đó nhưng chính nó cũng tước đi cái bản chất tự nhiên của con người, chưa bao giờ con người sử dụng 2 từ “nhân tạo” phổ biến đến như vậy, phổ biến đến nỗi từ cái không tự nhiên ấy biến thành cái tự nhiên lúc nào không hay, và xã hội dần chấp nhận nó. Tuy nhiên, một xã hội văn minh không thể để mặc cho cái suy nhược ấy và thế là “Yêu môi trường” trở thành tôn chỉ hàng đầu trong giáo dục. Làm hại môi trường là sự đáng sỉ nhục đối với người có học vấn. Cho nên bạn cũng đừng quá ngạc nhiên nếu ViTaDa là hãng thời trang nổi tiếng mà cả thế giới ngưỡng mộ khi công nghệ thông minh và hữu ích của nó đứng hàng đầu so với các hãng khác là vậy. Tự dưng tôi bỗng ngẩn người như nhớ đến thứ gì đó… “Q nè!”. Tin nhắn của nhỏ làm suy nghĩ tôi bị gián đoạn, thằng bé con có trái đầu trọc lóc hiện trên màn hình điện thoại đang nhăn nhó hết cỡ. “FiFi, buồn quá. Mình sẽ lại phiền cậu đó.” Phía cuối thư có hình gói quà, ấn vào thì hàng đống trái tim bay ra và hình của cô ca sĩ nổi tiếng đang kéo quần ra từ kẽ mông làm tôi cười lộn ruột. Đúng là làm nghệ sĩ cũng chẳng sung sướng gì. Tôi nhắn tin lại vỏn vẹn 3 chữ “Tớ đợi cậu” và tôi đoan chắc chưa tới 5 giây nhỏ sẽ có mặt. Nhỏ đã ở ngay bên ngoài ban công ngay lúc nhắn cho tôi. Vừa lên tới Q chẳng nói chẳng rằng trút bỏ xiêm y rồi lao ngay vào buồng tắm, cô nói vọng ra: - Đứng tắm thế này thích hơn. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài, bầu trời đen nghịt bỗng làm tôi thấy mình nhỏ bé quá đỗi. Tôi thèm được thoát khỏi chốn hẹp dí nhàn hạ này để lao ngay vào cõi không gian dày đặt kia. Được một lát tôi lên tiếng đùa: - Q này! Hay là mình đua một vòng thật sự nhé! Thật ra tôi chỉ định đùa thôi, không ngờ là trúng ý của nhỏ, nó nhảy cỡn lên: - Hay lắm! Tớ cũng đang chán đây. Đua ra ngoài thành phố hả? - Hả? Ơ chỉ là… Tôi muốn nói chỉ là dạo chơi, nhưng dường như đôi mắt toé lửa của Q lại hơi khớp với tâm trạng của tôi lúc này nên nhanh như cắt, tôi nhăn răng cười với nhỏ. Chọn cho mình bộ quần áo mà theo tôi là thoải mái nhất, tôi hong lại mái tóc còn hơi ướt nãy giờ và cứ thế chẳng thèm chải lại. Q thích thú vỗ vai tôi: - Trông cậu cứ như con bé giang hồ nhỉ? Tớ vốn biết ngay từ đầu là cậu trông chẳng “lành” thế đâu mà. - Có gì đáng phàn nàn không cô nàng tiểu thư?- Tôi mỉm cười vờ thách thức nhỏ. Nó nhún vai thay cho lời cảm thán “Tất nhiên không rồi!”… Chiếc xe đời mới bậc nhất lao vút lên không trung, tôi và Q thay phiên nhau la hét, nỗi phấn khích pha lẫn sự sợ hãi tuôn trào theo tần số âm thanh. Không chỉ là giải tỏa cái gì đó trong người mà hơn lúc nào hết tôi đang điên cuồng như bao kẻ mà tôi từng mỉa mai. Chẳng phải chúng tôi thích thể hiện điều gì cho lúc này mà đơn giản tôi coi đó như một trò chơi cảm giác mạnh mà tôi là kẻ đóng vai chính trong trò chơi đó. Điều nguy hiểm duy nhất là cả tôi và Q chưa có nổi tấm bằng lái xe trên không, còn về khả năng cầm lái ư, riêng tôi tự tin với những gì có thể. Điều nguy hiểm thứ hai là nếu bị “tóm” vì hành vi đua xe tốc độ, chạy sai quy định mà nhất là đối với làn đường trên không sẽ bị phạt rất nặng. Một đứa sinh viên của ngôi trường vốn có truyền thống nhân văn như tôi chắc chắn bị đuổi học chứ chả chơi. Q điêu luyện lượn qua, lách lên, luồn xuống trước hàng đống con lộ giao thông chằng chịt như quấn lấy nhau phía bên trên. Thực ra nó đang chạy loạn xị chứ không hề theo đúng làn đường như xe đã chỉ dẫn. Mấy lần tôi bất chợt ôm đầu ngỡ suýt đâm vào mấy tấm quảng cáo giăng trên các tòa nhà vì cả Q cũng khá mất bình tĩnh bởi từ đằng xa có mấy chiếc xe BO đang tia về chúng tôi khiến cô bẻ tay lái gấp gáp. Tín hiệu lập tức truyền đi, các robot đồng loạt chiếu sáng vào xe chúng tôi, giống như bị chụp hình, cả hai bị đơ trong giây lát. Chiếc BO càng lúc càng tiến gần như lời cảnh tỉnh giáng vào não, tôi thét lên: - Chạy mau! Chiếc XAX dốc ngược thẳng đứng sau cú giật tay lái của Q khiến tôi bật ngửa, Q liếm môi tập trung nhìn phía trước. Tôi nhấn nút mở tung cửa sổ xe, kinh thật, khoảng cách sao lại gần đến vậy. - Cẩn thận chiếc vòi! Gay thật, bị chụp dính thì có mong dở vỏ xe mới thoát được. Một chiếc vòi sắp sửa tung ra. Oái! May nó chỉ phớt “đít” xe nhưng Q đã vội điều khiển xe tránh sang quẹt trúng vào bảng quảng cáo quái quỷ nào đó. Tôi kéo Q ra sau và kìm lấy tay lái, nhìn vào gương- khoảng cách càng lúc càng gần làm tôi nôn nao, ngay lúc chiếc vòi sắp tìm được điểm đáp trên thân xe thì tôi liều mạng thả cần cho xe rơi tự do, chiếc BO điên tiết phóng về phía chúng tôi hết công suất, tôi kìm tay lái rẽ ngoặc vào đường hầm dành cho xe vận chuyển. Vài gã tài xế sắp sửa lim dim bỗng trợn mắt nhìn chiếc XAX đời mới chạy trên đầu với vận tốc lớn và càng tò mò nhìn theo chiếc BO hụ còi inh ỏi phía sau. Đây không phải chuyện lạ nhưng cũng không phải thường xuyên xảy ra nên chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý trong tiếng huýt gió la ó của một vài kẻ bao đồng. Tôi cảm giác sức nóng từ sau lưng mình và chúng biến thành sự cục cằn khi hai, ba chiếc vòi cùng lúc bung ra hòng tóm đầu lũ nhóc tôi. - Chế độ chạy dưới mặt đất? - QQ0508. Q bừng tỉnh đọc nhanh mật khẩu. Khổ nỗi do điều khiển không quen loại xe đời mới như thế này nên tôi làm nó dội xuống thùng xe bên dưới, cả tôi và Q đều nảy lên đau điến. Mặc kệ, tôi tiếp tục nhấn mạnh ga- PAMMMM! - Tiếp đất an toàn. Ye! Chúng tôi đập tay vào nhau. Q chỉnh chế độ thu nhỏ khiến tôi co rút người lại nhưng được cái xe trở nên nhanh gọn cực kì. Tôi cố lách vào giữa những chiếc xe lớn hai bên, đầu óc tôi có lúc trống rỗng chỉ tới khi nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của hai vị thi hành công vụ khá lớn tuổi khiến tôi hơi run. Sợi dây cương vô hình hãm tôi lại, tôi biết rằng mọi chuyện phải kết thúc ở đây thôi. Dĩ nhiên không có nghĩa là đi nộp mạng rồi, tôi lại phóng xe lên không trung, ít ra cũng phải chạy thoát khỏi hai vị này rồi sau đó sám hối sau. Suy nghĩ đó diễn ra trong vòng hai giây bởi tôi phải kịp ngoặc tay lái tránh chiếc vòi quái quỷ nãy giờ cứ bám riết dai dẳng. Sắp ra khỏi ngoại thành rồi thì phải, xung quanh đây trông lạ quá. Tôi nheo mắt nhìn về phía trước rồi nhìn sang Q, cô ấy cũng cười thích thú khẳng định rằng đám đông đó cũng chẳng khác gì chúng tôi- một hội đua xe có tổ chức đang sắp lên ga. Và tôi trở thành kẻ chỉ điểm xuất sắc khiến bọn họ không kịp trở tay. Lập tức năm, sáu chiếc vòi được thả ra nhanh chóng chụp dính phải mấy chiếc xe, cửa tự động khóa, động cơ tự động tắt, những chiếc khác đồng loạt chạy tản ra, trong đó có cả tôi và Q. Tôi mặc kệ ai bị tóm, phải nhanh chóng biến khỏi đây nếu không muốn… Nhưng tôi chợt bất động. Trong một thoáng tôi nghĩ là tôi đã để ý đến cái gã có vẻ như là thủ lĩnh của cả bọn. Tôi ở cái vị trí khá gần với hắn, ánh trăng chiếu sáng một nữa gương mặt sáng sủa cùng với mái tóc rải lòa xòa trước trán. Tích tắt ánh mắt tôi và hắn giao nhau. Phải nói là có chút ấn tượng, anh chàng này chẳng lẽ tôi đã gặp ở đâu sao, cảm giác tim đập rất nhanh, đặc biệt là… lo tranh thủ chạy thôi. Tôi như bị hớp hồn sau cú vừa rồi, loạng choạng thế nào chúng tôi lủi luôn vào đám cây um tùm chết tiệt nào đó. Chấn động mạnh đến nỗi tôi va vào kính xe choáng mất mấy giây. Q la lên: - Cậu thế nào? Ôi ôi, chạy mau FiFi. Họ sắp đến đây đó. Tôi dù đang rất đau nhưng cứ nghĩ đến việc học của mình có nguy cơ bị đình chỉ nếu chẳng may bị các bác ấy vớ phải nên đành cố gượng dậy. Q mở cửa, tôi phát hiện tay nó chảy vệt máu dài. Khó khăn lắm mới chui ra khỏi lùm cây vì là cây nhân tạo nên nó được cài đặt chế độ không làm hại con người. Đúng vậy, nó chỉ cố… ngăn chúng tôi trèo xuống thôi. Nhành cây hạ thấp làm Q té xấp, tôi cười méo xẹo đỡ nhỏ dậy. Q đoán không sai, Chiếc BO vẫn đang tìm chúng tôi. Chạy vào ngôi nhà hớ hênh quên khóa cửa gần đó là cách bất đắc dĩ nếu muốn đứng đây chờ họ tới tóm gọn. Như hai con chuột nhanh nhẩu bò vào khu vườn rồi đóng quân tại một góc tối tăm bên cạnh giàn hoa. Im lặng quan sát. Họ đã thu xe rồi. Q khều tôi. - Nếu tớ đoán trúng thì chỗ này là khu nhà dành cho dân “đặc biệt”. Hầu như ở đây rất an ninh và an toàn tuyệt đối. - Phải, an toàn nhất là để hai con nhỏ lạ hoắc chui vào vườn hoa mà chẳng ai biết- Tôi buồn cười đáp lại, chợt nhớ ra tôi lo lắng nhìn Q- Xe bị thu rồi, cậu làm thế nào ăn nói với gia đình đây. - Mất xe thì không lo, chỉ sợ… - Nhỏ cười gượng- Yên tâm đi, xe tự chế, không đăng kí biển số, BO cũng chẳng biết ai đâu. Hi. Tôi nhướn mày ngán ngẩm bỗng hai đứa giật mình bởi tiếng bước chân từ trong nhà. Vị chủ nhà đáng kính hiền từ với gương mặt đen xì, góc cạnh và đôi mắt thiếu tình thương ung dung bước ra cửa. Theo sau là chú chó đáng yêu đang sải những bước chân tự tin và cái lưỡi lè hí hửng khoe hàm răng sắc nhọn, chú vui vẻ gầm gừ đe dọa chực ăn tươi nuốt sống kẻ nào dám “lào cào” với chú. Hai đứa nhìn nhau há hốc, điệu này là tiêu rồi đa. Con chó hít hít mấy cái và có vẻ muốn tiến về phía bọn tôi đang trú ẩn. Tim tôi đập bịch bịch tưởng như có thể nghe được bằng tai, Q nắm chặt tay tôi trấn an, tôi gật đầu để chứng tỏ mình vẫn bình tĩnh nhìn sang thì chết dở hóa ra con nhỏ đang run lập cập có hơn gì tôi đâu. Hai đứa nín thở bất động nhìn con vật quá khổ đang từ từ tiến lại gần chỉ còn cách mấy bước chân nữa thôi. Năm bước, bốn bước, ba bước… ôi không, đầu nó ngẩng lên, mồm há ra… “Át Chixxxxx”. Hả, cái gì vậy, Q ngẩn ra nhìn tôi rồi bụm miệng kìm tiếng phì cười. Hóa ra chó ta bị dị ứng mùi phấn hoa nên nó hắt xì, đúng là thấy ghét, làm y như người vậy, báo hại người ta hết hồn. Cu cậu tung tăng về lại bên ông chủ, tôi muốn nhảy ra khỏi chỗ này để giải thích mọi chuyện nhưng sợ gương mặt tráng sĩ ấy mà nổi cáu lên thì cũng tội. Q rúc đầu vào vai tôi, mấy lọn tóc ngắn ngủn của nó làm tôi ngứa không chịu được. Người đàn ông trịnh trọng đang cúi chào một tên con trai vừa bước vào, hắn bỏ tay vào túi quần và trông điệu bộ ấy tôi đoán hắn mới chính là chủ. Mái tóc rũ xuống cũng đủ để tôi quan sát hắn, dáng khá cao, tôi như bị điện giật nhìn đôi mắt hắn, đôi mắt ấy… đúng rồi, hắn, hắn chính là thủ lĩnh đám đua xe lúc nãy. Tôi suýt rên lên. Cha mẹ ơi, xui rủi kiểu gì lại chui đúng vào nhà gã này. Liệu hắn có tốt bụng mà không làm khó dễ hai con nhỏ đã phá hoại mình? Con chó chồm lên liếm lia lịa vào mặt, vào tai hắn, trông hắn cười thật đẹp. Lại cái cảm giác khó chịu trong lòng tôi, thứ cảm giác quen thuộc mà tôi không biết nó ngự trị bao lâu rồi, chỉ biết nụ cười đó, ánh mắt đó làm tôi dễ chịu quá. Hừ! Đáng ghét! Tôi ghét cảm giác này. Q thúc vai tôi. - Sao lại thẫn thờ thế kia. Tôi nhún vai, họ đã vào nhà từ nãy giờ. Tôi kể về gã con trai tình cờ là thủ lĩnh của nhóm đua xe khi nãy là chủ nhân của ngôi nhà này. - Trùng hợp vậy sao? Thế hắn có đẹp trai không. Tôi nhíu mày rồi gật đầu lia lịa. Cả tôi và nhỏ bật cười khúc khích. Giờ thì làm cách nào về nhà mới là vấn đề gay cấn lúc này. Ít ra là rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước đã. Chúng tôi dợm bước đi thật nhanh nhưng chưa bước được xa thì tất cả đèn xung quanh bỗng bật sáng soi rõ hai đứa có tật giật mình. Khi chúng tôi chưa kịp hiểu gì thì quay phắt lại nơi có tiếng cười. Gã con trai khoanh tay dựa một vai vào tường nhìn hai đứa tôi. - Hai chú chuột bé nhỏ nào lạc vào khuôn viên nhà tôi đây? Tôi và Q bắt gặp cùng một thái độ ngạc nhiên lẫn tức giận. Q sấn tới trước: - Này anh, anh nghĩ anh dậy thì hết chưa mà cho tụi tôi là bé vậy? Tôi chưng hửng và ngao ngán kéo con nhỏ lại, giờ đâu phải lúc so đo ba cái chuyện đó chứ ngốc. Hắn bước ra ngoài sáng tỏ vẻ không muốn trả lời: - Tôi không cần biết hai người muốn gì nhưng xâm nhập vào nhà tôi bất hợp pháp thì tôi không bỏ qua đâu. Tôi định mở miệng thanh minh thì Q búng tay cái chách: - Anh ta là người mẫu quảng cáo cho hãng ViTaDa đấy. Tới phiên tôi ngỡ ngàng, giờ thì tôi hiểu vì sao tôi có cảm giác quen thuộc về hắn, hóa ra lúc ở siêu thị, ở mọi nơi tôi đã từng trông thấy ánh mắt, nụ cười ấy. Hắn nhíu mày rồi ngoảnh đi chỗ khác. - Nếu không có chuyện gì thì hai người có thể đi được rồi. - Xin lỗi. Vì bị người ta đuổi nên bất đắt dĩ phải trốn nhờ tạm trong vườn nhà anh. Chúng tôi không có ý xấu gì… Hắn nghiêng người nhìn tôi, trong chốc lát chúng tôi giao nhau bằng ánh mắt. Tôi tưởng như bị cuốn vào sâu thẳm trong hắn, tất cả tôi sẽ trôi theo hắn nếu tôi cứ giữ mình thế này. Hắn chớp mắt khẽ nhếch mép mà vẫn không nhìn chúng tôi: - Không phải ngưỡng mộ tôi nên lẻn vào đó chứ? Con gái các cô lúc nào cũng vậy, khi thích điên cuồng thì bất chấp, còn động tới thì giãy nãy lên như đàng hoàng lắm. Tôi và Q trợn mắt. - Chưa ai dám ăn nói với tôi như vậy đâu nha, anh cẩn thận vì dù sao anh cũng là người của công chúng. Tôi coi mùi anh cũng thơm mà sao nói ra những lời thối vậy chứ. - Cô là chó con ah? - Chó con cũng được, còn anh thì chỉ chơi với chó lớn thôi mà. Tôi ôm đầu than trời, Q chỉ tổ chọc cười cho hắn khoái trá hơn. Hắn dọa: - Muốn tôi thưa hai cô nhóc tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp không? Q nhìn sang tôi tìm đồng minh. Tôi bừng tỉnh ra mỉm cười nhìn hắn: - Tùy anh thôi. Có điều nếu anh muốn mọi người đều biết việc một người nổi tiếng lại là người mẫu quảng cáo độc quyền cho hãng thời trang tốt đẹp được cả thế giới ngưỡng mộ lại cầm đầu băng nhóm đua xe có tổ chức thì anh thấy sao. Rất đáng tò mò và chỉ trích đúng không? Hắn im lặng và có vẻ bình tĩnh hơn tôi nghĩ. Tỏ vẻ thờ ơ cũng không làm tôi thôi đoan chắc hắn không lo sợ điều tôi nói. - Tôi chẳng rõ cô bé muốn ám chỉ ai nhưng nói cho hai cô biết tin đồn quanh chúng tôi lúc nào cũng có, thêm một ít nữa cũng chẳng vấn đề gì. Đừng ngây thơ như thế chứ! - Anh quên tôi là người hâm mộ anh sao? Lúc nào chúng tôi cũng quan sát và ghi lại mọi hình ảnh của anh. Đó là bằng chứng. Hắn hất vai cười lớn: - Cô gái ngốc. Tôi chắc hai cô không hâm mộ tôi, càng chắc một điều hai cô nói dối về tất cả. Được chưa? Tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì mà gây khó dễ cho hai người. Hai người về đi. Tôi dù chưa đuối lí nhưng tranh cãi với anh ta phỏng ích gì, chúng tôi vốn đâu quan tâm việc đời tư người khác, miễn ra về an toàn là được rồi. Phía trên nhà bỗng ồn ã hơn làm hắn khẽ giật mình, có ai đó sắp đáp xe xuống. Hắn vội vã níu lấy chúng tôi chạy thật nhanh vào nhà mặc cho chúng tôi ngơ ngác chẳng biết gì. Đợi lúc cô giúp việc đi qua hắn tống luôn bọn tôi vào thang máy và dặn kĩ: - Ở yên trong phòng cho đến lúc tôi xong việc, còn nếu muốn chết thì cứ đi lung tung. Bất giác tôi hiểu rằng tốt hơn là nên nghe lời hắn- vẻ mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên mặt hắn. Căn phòng của hắn cũng khá đơn giản. Q rã rời nhảy ngay lên giường rên rĩ vì tay bị rách, sực nhớ tôi vội vàng kiếm trong phòng hộp y tế và giục Q ngồi dậy. Hộp tự khử trùng vết thương và băng lại cho nhỏ. - Lần sau đua nữa nhé! Tôi đùa, dĩ nhiên là nhận được phản ứng giãy nãy của nhỏ rồi. Thú thật nghĩ lại tôi thấy vừa sợ vừa sảng khoái, nó lấn át sự nhàm chán vô vị thường ngày của tôi. Q pha trò tuyệt chiêu đua làm tôi cười thích thú. Được một lúc tôi hỏi Q biết gì về gã, Q gác tay lên bụng: - Ngoài việc là người mẫu cho ViTaDa, hắn đang được lăng xê qua điện ảnh. Hắn hình như cũng di truyền máu nghệ thuật của gia đình. Ah, nghe rằng gia đình hắn rất quái dị, ba mẹ hắn không gần gũi lắm với hắn. Hắn đang có người yêu, cô ta là người đưa hắn qua bên lĩnh vực điện ảnh. Nói chung cũng toàn nhờ dây mơ rễ má cả thôi. Giới nghệ sĩ phức tạp mà. - Mấy chuyện này hình như không được báo chí đề cập thì phải. - Cậu quên là gia đình tớ không tệ lắm à, giới đó tớ biết và nói chuyện cũng khá nhiều đấy. Tôi cười với Q, nhớ lại ánh mắt buồn và nụ cười hồn nhiên của một tên con trai lần đầu tiên gây cho tôi cảm giác đồng cảm sâu sắc đến thế. - Hắn rất được ái mộ đấy, bạn gái của hắn lại có máu ghen tuông kinh dị nhưng nổi tiếng là khéo nói chuyện, mọi việc của anh ta đều do cô ta sắp xếp, cô ta lớn hơn hắn mấy tuổi. Nhưng hình như họ yêu nhau lắm. Xây dựng một hình tượng độc thân dĩ nhiên là làm hắn dễ nổi tiếng hơn. Hắn lại có quan hệ lằng nhằng với quá nhiều cô diễn viên, người mẫu, chính vì thế cô ta càng kiểm soát hắn chặt hơn. Dù luôn phủ nhận là tin đồn nhưng giới truyền thông có mấy lần phong phanh về chuyện hắn có cô bồ là người có chức quyền trong công ti, rồi đưa bằng chứng về quá khứ chẳng mấy hay ho của gia đình anh ta. Lập tức mấy ngày sau kẻ lỡ tay đăng tin đó lên bị nghỉ hưu sớm. Tôi gật gù, ghê gớm nhỉ? Hắn đứng từ lúc nào ngoài cửa, dường như chưa kịp nghe câu chuyện của chúng tôi, hắn trợn mắt: - Hai người không biết lịch sự là gì sao? Đó là giường của tôi và tôi không muốn ai nằm lên đó cả. Q che miệng ngáp dài: - Anh yên tâm, hôm nay chúng tôi chưa tới ngày nên chắc chẳng làm bẩn giường anh đâu. Còn nếu anh muốn nằm thì nằm giữa chúng tôi đây này. Hắn tự dưng đỏ mặt trước thái độ tỉnh rụi của bọn tôi. Thời buổi này mà còn gã con trai đỏ mặt vì những chuyện sinh lí bình thường của con người sao. - Hai cô tạm thời ngủ ở đây, sáng mai tự mà về, tôi không chở 2 người về đâu, giờ này các tuyến xe đã nghỉ hết, nếu muốn về thì… - Ngủ thôi Q. Chúng tôi chẳng thèm để ý lời nói của hắn, lăn ra ngủ. Hắn ta ngẩn ra và bực dọc bước ra ghế đệm nằm xem phim. Tôi và Q cười chiến thắng. Giấc ngủ đến như một lẽ tất yếu… (This post was last modified: 28/06/2013 10:12 PM by YeyeTiny.)
19/06/2013, 09:55 PM Thanks Quote
YeyeTiny bunny
Posts: 50 Thanks Given: 4 Thanks Received: 15 in 11 posts Joined: Jun 2013 Reputation: 0 E-coins: 273€ Post: #4 RE: Tiểu thuyết: Suỵt!!! Bí mật TIẾP THEO CHƯƠNG II: Ngủ được một chút tôi thấy bụng mình hơi thừa nước buộc phải đi giải quyết. Tivi vẫn chiếu, tôi giơ đồng hồ lên- 3h sáng. Tính đi đến tắt tivi thì tôi bỗng làm hắn giật mình- hắn chưa ngủ và đang nhìn tôi. Tự cảm thấy mình ngớ ngẩn, tôi vội nói:
- Tôi… đi vệ sinh.
Sau khi đi xong, tôi lại ngang qua chỗ hắn, chẳng hiểu thế nào không kềm được đành buột miệng hỏi một câu:
- Không ngủ được ah?
Hắn ngẩng đầu lên:
- Ưhm!
- Hay tôi trả lại giường nhé!
- Không… tại chương trình hay quá chưa muốn ngủ.
Tôi phì cười:- Là chương trình chính trị sao.
Hắn nằm yên một lát rồi trở dậy:
- Nói chuyện với tôi một chút?
Tôi chợt nghĩ cách yêu cầu của hắn nghe thật lố bịch, tuy nhiên vẫn nhún vai:
- Được thôi, dù sao ngủ lại cũng chẳng được.
Hắn nhìn chăm chăm vào mặt tôi như thể có con ruồi hay con quái vật nào đó đang ngự trị trên đó, chí ít thì tôi cũng đang cảm nhận rằng hắn làm tôi thấy khác lạ trong người.
- Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?
- Một lần và có thể là nhiều lần.
Hắn nhấp nhỏm chờ đợi, đôi mắt sáng rỡ nói cho tôi biết điều đó- chợt tôi hối hận vì mình chỉ nói bừa cho vui. Tôi nghiêng vai tránh nhìn kẻ đầy vẻ tự tin đến phát ghét sắp biến thành một con sói trong cái tư thế cảnh giác.
- Một lần trước khi chúng tôi lạc vào nơi này và nhiều lần khác trên quảng cáo.
Hắn. Cười nửa môi. Tắt luôn tiếng léo nhéo của tivi. Gác cả chân lên bàn.
- Hừ, tại sao tôi lại đi nói chuyện với con nhỏ ngốc cô chứ!
Hóa ra anh ta muốn trò chuyện nghiêm túc, tôi ngạc nhiên mở lớn khẩu hình. Cuối cùng là bật cười lớn.
- Anh thú vị nhiều hơn tôi tưởng, cũng dễ giận thế cơ đấy!
Hắn bối rối xoay sang hướng khác nhưng lại vụng về đánh rớt cả gối. Tôi ôm bụng lăn lộn.
- Thật kì cục nếu tôi nói rằng không hiểu sao có cảm giác rất lạ với anh, nhất là ánh mắt của anh- tôi ngỡ mình sắp bị hút vào tâm điểm của vũ trụ rồi chứ. Có thật là tâm hồn của anh bao la đến vậy không? Anh muốn tìm kiếm những gì…, anh muốn chạm vào những hòn sỏi đẹp nào mà mình chưa có…
Tôi ngưng bặt. Cái quái gì đã xui khiến tôi vừa cười vừa nói ra mấy lời tự sự như thế, nhất là với một kẻ xa lạ lạnh lùng như hắn. Rồi hắn sẽ bĩu môi, sẽ cho tôi là con nhỏ lãng xẹt… Nhất định là vậy. Tại sao tôi lại có cảm giác này- tim đập nhanh hơn- tôi bỗng thấy lo lắng. Không thể tin được, tôi lại mong nó đừng xảy ra…
- Xin lỗi… ah, tôi vẫn hay lảm nhảm một mình kiểu vậy.
-……………..
- Trời hôm nay đẹp quá ha!
- …………….
- Có gì đâu, chắc anh không thể hiểu được. Chỉ là đôi khi tâm hồn người ta trống trãi vì nó chứa đựng quá nhiều thứ- tất cả- một vũ trụ to lớn nhưng lại chẳng có nỗi một sự sống tươi tắn nào- rộng lớn là thế nhưng lại vô cùng lạc lõng. Tôi muốn tìm kiếm những thứ gì đó tương tự… định mệnh chẳng hạn…
- …………..
- Tôi đi ngủ đây.
Tôi chán ngấy phất tay trước gương mặt chẳng có gì gọi là nhiều biểu cảm của hắn. Tuy nhiên khi tôi vụt bỏ đi thì cánh tay khỏe khoắn đã kéo giật trở lại. Tôi khẽ nhăn nhó vì nó khá đau- tôi giằng ra trong vô vọng và chỉ thả lỏng người khi mắt mình giao với hai thế giới vũ trụ tuyệt đẹp của hắn. Hai con người lạ lùng chỉ biết mình đang ngỡ ngàng nhận ra cơ thể đối diện mình dần tăng sức cuốn hút đến nao cả người. Có cái gì đó chao nghiêng thì phải, một cảm xúc không biết nói thế nào- tự dưng tay tôi run rẩy. Và nó có tác dụng đánh thức hai kẻ xa lạ bước ra khỏi những mơ tưởng mông lung. Phải rất lâu sau hắn mới mở lời:
-… Tôi… cảm thấy gần giống như vậy- giọng hắn ngập ngừng- sao đây, tôi có mọi thứ, nhưng tôi lại cứ cảm thấy trống rỗng. Nó giống như cái vũ trụ quá to lớn... Mọi thứ đều sáng chói quanh tôi nhưng nó chẳng thể làm lòng tôi ấm áp, tôi tưởng mình đang trôi theo cái dòng bấp bênh của ai khác chứ không phải của chính mình. Tôi tìm kiếm điều gì- nó không có trên con đường tôi đi. Tôi không biết mình thực sự thiếu vắng điều gì nhưng lại thấy rất chán nản khi trở về đối diện với bản thân, cảm giác đó tôi có thể nói với ai đây, họ không tin tôi là người kém hạnh phúc nếu nhìn vào những gì tôi có. Thiếu thốn ư? Với một kẻ gần như có tất cả là tôi ư? Họ sẽ cười vào mặt tôi mất. Tôi nghĩ mình đã thật ngốc khi chợt nghĩ tôi đã bị hút vào đôi mắt đặc biệt đầy bản lĩnh từ một cô gái phá đám, ngay lúc đó, tôi thấy nực cười, nói sao nhỉ- nó không giống như những ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò hay phỉ báng mà tôi từng gặp…
- Phỉ báng? Anh từng gặp cả những điều đó sao?
Đôi mắt buồn nhìn tôi như trả lời thay cho điều đó. Anh ta thực sự đã cảm nhận giống như tôi sao. Hai con người nhìn sâu vào nhau, rất lâu, lâu đến mức tưởng chừng có thể khám phá đến tận cùng nơi sâu thẳm của lòng nhau. Hai kẻ bướng bỉnh cô độc bỗng thức tỉnh sau một giấc ngủ dài trong suy nghĩ. Hắn kéo phắt lấy thân hình bé nhỏ và rồi tôi biết mình đang được ôm ấp trong một vòng tay, tôi chẳng nghĩ gì cả, có thể là quán tính nên cũng vội vã ghì ôm lấy hắn. Hai đứa trẻ yếu ớt tựa vào nhau tìm sự yên bình, tôi ngửi vào tóc hắn, nghe rõ tiếng thở và tôi biết hắn cũng nhận thấy cả hai đang run rẩy như thế nào.
- Khi tôi nhìn thấy em, tôi có cảm giác mãn nguyện, tôi điên rồi chăng?...
Hắn bỗng cúi xuống hôn lên cằm, lên má và cọ mũi vào môi tôi. Tôi nhắm mắt đón nhận, lần đầu tiên sự cọ xát da thịt với một người khác phái làm tôi xúc động đến như vậy. Nhưng chỉ có thế, ngay khi môi chúng tôi sắp chạm vào nhau thì một cái gì đó đã níu kéo cả hai lại. Đối với anh thì tôi không rõ nhưng với tôi, việc phải hôn người con trai này là đi quá xa. Trước nay thường vậy, mỗi khi nghĩ đến việc phải hôn hoặc gần gũi một chút với người nào đó, nhất là với những người đàn ông to lớn tôi lại thấy rất kinh khủng, chẳng hiểu sao tôi vốn ác cảm với những người như vậy. Tôi giơ bàn tay run run lên áp vào ngực để xác định đây có phải sự thực không, tim tôi đập nhịp nhàng và người tôi nóng ấm.
- Ngủ thôi!
Hắn tuyên bố như chưa từng có gì xảy ra, tôi và hắn đều gượng gạo mỗi người xoay về một hướng. Sau đó, tôi cách gì cũng không thể ngủ lại được, hắn ta thì khác, vẻ mặt ngộ nghĩnh say sưa trong giấc mộng, mà có thể phải là một giấc mộng vui vẻ, tôi tin thế, bởi hắn đang cười kìa. Trở về giường, tôi lay Q dậy- nó có vẻ còn say ngủ hơn cả anh ta.
- Này cậu có cách gọi người đưa về chứ?
Nhỏ dùi dụi mắt, lăn qua lăn lại rồi vươn vai ngáp một cái thật kêu.
- Mấy giờ rồi cậu.
- Gần 4h.
- Ưm, gọi Hy lúc này kể cũng hơi bất lịch sự nhưng được cái bố sẽ không biết.
15 phút sau, bên cửa sổ đã xuất hiện chiếc Ax50 loại không tiếng động đáp ngay bên ngoài. Tôi ngoái nhìn một lần nữa và leo lên xe. Q hỏi tôi thức dậy lúc nào, tôi đáp bâng quơ sau khi đi vệ sinh do ngủ lại không được nên gọi cô ấy. Nhỏ lơ đãng nhìn ra ngoài, mọi thứ có vẻ yên ắng, cảnh vật chợt trở nên đẹp vô cùng trong tôi, dù là những thứ mà bình thường tôi ít khi nhìn chúng. Tôi tự hỏi phải trãi qua ngần ấy thời gian con người đã sáng chế ra những thứ quá xa lạ với thiên nhiên. Cả vũ trụ đều là tự nhiên, con người cũng là tự nhiên, những công trình ấy mới kì diệu làm sao. Tất cả những vật chất bên dưới đều thật ấn tượng giữa đêm đen. Còn cái tên ấy!